Poem : Timeless Elegance of the Ao Dai /Áo Dài - Vẻ Đẹp Trường Tồn
Trong lụa mềm, thật nhẹ nhàng,
Di sản truyền thống mênh mang,
Áo dài, một nét thướt tha,
Làm tôn vẻ đẹp kiêu sa.
Mỗi đường kim, một câu chuyện,
Về Việt Nam, tình sâu đậm,
Màu sắc rực rỡ, đồng xanh,
Phản chiếu trong đôi mắt lành.
Lời thì thầm từ quá khứ,
Qua đường nét và dáng thư,
Vẻ đẹp mãi trường tồn,
Giữa đời sống, hiện đại hơn.
Từ ngày xưa đến hôm nay,
Áo dài, mối liên kết đầy,
Kết nối quá khứ, tương lai,
Biểu tượng ánh sáng dài.
Mỗi tà áo, hồn sống mãi,
Qua đường cong và tà bay,
Một nghệ thuật, một niềm tự hào,
Trong từng bước chân ngọt ngào.
Ôi áo dài, vẻ đẹp hát,
Về hoa sen và đôi cánh rồng,
Nền văn hóa ôm trong lụa,
Mãi mạnh mẽ, đầy ân tình.
English
In threads of silk, so fine and light,
A heritage of pure delight,
The ao dai, a flowing grace,
Adorns the women, frame and face.
With every stitch, a story told,
Of Vietnam, its heart and soul,
Its vibrant hues, the fields and skies,
Reflecting in those tender eyes.
A whisper of the past it bears,
In sweeping lines and elegant flares,
A timeless beauty, bold and proud,
Among the bustling, modern crowd.
From ancient days to present sun,
The ao dai, a bond begun,
Uniting past with futures bright,
A symbol of enduring light.
In each ao dai, a spirit glows,
Through gentle curves and flowing folds,
An art, a craft, a nation's pride,
In every step, a graceful glide.
Oh, ao dai, your beauty sings,
Of lotus blooms and dragon's wings,
A culture wrapped in silk embrace,
Forever strong, with endless grace.